Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Phan_21
“Buông ra!” Bạch Hạo đẩy y:“Ngươi muốn bóp chết ta sao?” Không bị liệt xỉ bạo long cắn chết ngược lại chết ở trong lòng bạn lữ, này quả thực sẽ biến thành trò cười .
Cánh tay hơi hơi buông ra một chút, Bạch Hạo gian nan chuyển qua thân, đối mặt đại gia khoả không được tự nhiên, đang muốn mở miệng an ủi, đã thấy người nọ nhắm chặt hai mắt, nước mắt theo khóe mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống.
Ta chết đi, người này cư nhiên khóc !
Bạch Hạo lập tức luống cuống tay chân, liền đứng dậy lấy da thú lau mặt cho Lôi Thiết Nhĩ:“Trời ạh, ngươi khóc cái gì a? Bao nhiêu tuổi còn khóc? Ta cũng chưa khóc đâu!”
Lôi Thiết Nhĩ không nói chuyện, chính là bả đầu chôn trên vai Bạch Hạo, nước mắt nóng bỏng dính thấp mái tóc ngắn của y.
Bạch Hạo thở dài, vươn tay luồn vào mái tóc Lôi Thiết Nhĩ, vuốt ve mái tóc cứng rắn của y:“Hảo, đừng khóc …… Ngươi xem, không phải ta không có việc gì sao? Ta không sao, ai cũng không có chuyện gì, không ai chết, cũng không có người bị thương…… Lôi, may mắn các ngươi trở về kịp…… Mấy bạo long này rất xấu xa, rất giảo hoạt. Hảo, đừng khóc a…… Ta sẽ không khinh địch, như vậy sẽ chết a, ta…… Ta còn……” Ta còn chưa sinh hài tử cho ngươi đâu…… Bạch Hạo nháy mắt đỏ mặt.
Quả thật, trong nháy mắt nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ xuất hiện ở cửa, Bạch Hạo cơ hồ muốn lập tức nhào ra ôm lấy y, muốn nói cho y mình sợ hãi cỡ nào. Là thật sự sợ hãi, sợ bản thân không bảo hộ được bằng hữu, người nhà; Sợ bản thân sẽ chết trong miệng liệt xỉ bạo long, không thể nhìn thấy y lần cuối cùng……
Tất cả mọi người túm cùng một chỗ yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện các thú nhân nhanh trở về.
Bạch Hạo cũng cầu nguyện, nếu lần này có thể sống sót, sẽ để xuống cái gọi là nam nhân tôn nghiêm, cùng Lôi Thiết Nhĩ hảo hảo sống, nếu có thể, hắn cũng muốn sinh bảo bảo……
Bởi vì hắn phát hiện, bộ lạc thú nhân cư nhiên yếu ớt như thế, các thú nhân luôn gặp nguy hiểm. Ở trong này, tất cả mọi thứ cơ hồ đều có thể thương tổn bọn họ, mặc kệ là thay đổi mùa hay bệnh tật, đau đớn, hoặc là cái gì khác……
May mắn, những thứ mình lo lắng hết thảy đều không có phát sinh.
Hắn có thể nhìn ra được, Lôi Thiết Nhĩ dùng công việc đết áp chế sợ hãi trong lòng. Đúng, ngay trong nháy mắt cánh cửa kia mở ra, Lôi Thiết Nhĩ…… Không riêng gì Lôi Thiết Nhĩ, tất cả các thú nhân, trên mặt đều che kín sợ hãi, cùng kinh hoảng……
Chỉ sợ không có bi thống nào bằng việc mất đi bạn lữ cùng thân nhân, may mắn…… May mắn……
Bạch Hạo chủ động ngẩng đầu, hôn lên hai má Lôi Thiết Nhĩ, hôn đi nội tâm yếu ớt cùng nước mắt trên mặt y.
“Hạo Hạo….” Lôi Thiết Nhĩ thanh âm khàn khàn:“Thời điểm ta vừa trở về, nhìn đến cảnh tượng bên ngoài, ta cảm thấy chính mình sắp chết…… Thật sự……”
“Chúng ta đều không sao……” Bạch Hạo như cũ tinh tế hôn kẻ nhìn như cường tráng vô cùng: “Chúng ta cũng không phải yếu ớt như vậy đúng không?”
“Không, ngươi không biết, ta……”
“Ta biết ! Lôi, ta cái gì đều biết!” Biết ngươi vì sao sợ hãi, bởi vì ta cũng sợ hãi như thế.
Bạch Hạo nhìn Lôi Thiết Nhĩ mở lớn hai mắt màu đỏ, lông my ướt sũng lại dài lại dày, làm cho nam nhân này hiện ra một tia tính khí trẻ con.
“Chúng ta zuoai (have sex) đi.” Bạch Hạo nhẹ nhàng nói.
Lôi Thiết Nhĩ có chút mờ mịt, y hiển nhiên là nghe không hiểu cái từ kia là gì.
Bạch Hạo nhéo nhéo bờ vai của y, kéo bàn tay trên lưng mình xuống dưới, ôm vào trước ngực: “Ngươi không muốn sao?”
Lôi Thiết Nhĩ cả người chấn động, y có chút không thể tin được nhìn giống cái trước mắt này, thần thái giống như đang tự hỏi: Này, đến tột cùng có phải là Hạo Hạo nhà ta hay không a?
“Không cần thì thôi.” Bạch Hạo thuận thế nằm ở trong lòng Lôi Thiết Nhĩ: “Buồn ngủ chết, mấy ngày nay ta cũng không dám ngủ……”
“Vậy hiện tại ngủ đi.” Lôi Thiết Nhĩ nhìn Bạch Hạo khôi phục bình thường, thay đổi chút tư thế để hắn nằm trong lòng mình càng thêm thoải mái: “Chúng ta cùng nhau ngủ, hảo hảo ngủ một giấc.”
Trong mộng không có lo lắng cùng sợ hãi, chỉ có hai người gắt gao ôm nhau.
Bạch Hạo lần này ngủ đến thiên hôn địa ám, chờ hắn thật vất vả từ trong giấc mộng thoải mái tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mấy đôi mắt lo lắng.
“Làm sao vậy?” Bạch Hạo thân cái lười thắt lưng, thoải mái cơ hồ đều phải rên rỉ ra tiếng.
“Ngươi ngủ gần hai ngày.” Lôi Thiết Nhĩ nắm lấy quần áo ở một bên, hầu hạ Bạch Hạo mặc vào, lại múc nước cho hắn rửa mặt sấu khẩu.
“Nếu Bạch Hạo tỉnh, vậy chúng ta đi ra ngoài thôi.” Tuyết Lai cười khẽ đứng lên, túm Tây Lợi Á đi ra ngoài:“Hai người các ngươi trò chuyện đi, hai ngày này Lôi Thiết Nhĩ khẩn cấp không thôi a.”
Lôi Thiết Nhĩ từ gian ngoài bưng hoa quả cùng thịt nướng tiến vào, sắc mặt ngăm đen ửng đỏ:“Ta nghĩ ngươi sinh bệnh, nhưng mà Tuyết Lai cùng Tu đạt đều nói ngươi chỉ là đang ngủ, ta cũng không dám đánh thức ngươi, liền vẫn đợi……” Đem cái khay đặt ở đầu giường, y đè lại Bạch Hạo không cho hắn xuống dưới:“Ngươi trước ăn chút điểm tâm này nọ đi, ta nghe bọn hắn nói, mấy ngày nay, may mắn có ngươi…… Bọn A Tư Lan đi ra ngoài săn thú, đem thịt tốt nhất đều mang đến đây, nói ngươi vất vả rồi, để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”
Tuy rằng hiện tại chỉ là vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà các giống cái đã truyền thất chuỷ bát thiệt đi??? Khi đem ba ngày hai đêm kia miêu tả lại, tất cả giống đực đều chấn kinh rồi.
Bọn họ ít dám tin tưởng có thể bình tĩnh chỉ huy như vậy, chính là một giống cái! !
Khi đó, tất cả mọi người tinh bì lực tẫn vẫn kiên trì, Bạch Hạo hạ lệnh để một bộ phận giống cái đem tất cả thức ăn nào có thể trực tiếp ăn mà không cần nấu chín đều đem vào phòng mình, sau đó để lão nhân, hài tử cùng Khải Nhĩ đang bị thương đi vào trước, cuối cùng dẫn tất cả giống cái đi vào. Bởi vì thời điểm kia, bọn họ chỉ còn lại có một chút dầu trơn, hoàn toàn không đủ để đuổi đi liệt xỉ bạo long đã leo lên, mà những con còn lại đã bắt đầu cắn xé cửa thành làm bằng gỗ cùng da thú, cửa thành bị cắn hỏng, chỉ là vấn đề thời gian.
Các tiểu thú nhân dùng hết khí lực đưa đến mấy khối cự thạch ngăn chặn cửa sổ cùng cửa chính, phòng ngừa liệt xỉ bạo long trong khoảng thời gian ngắn vọt vào phòng ở.
Bọn họ nấp trong phòng, chỉ có thể nghe được tiếng răng nanh va vào nhau của bọn chúng cùng tiếng kêu to khiêu khích, cùng với âm thanh va chạm vào đá.
Nhóm giống cái từ bộ lạc của Kiệt Sâm di chuyển đến cơ hồ đều nghĩ lần này nhất định là chết chắc rồi, tuy rằng bọn họ dũng cảm xua tan công kích của liệt xỉ bạo long một lần lại một lần, tuy rằng bọn họ an toàn tránh trong phòng, nhưng mà cái loại sợ hãi khi từng một lần bị diệt bộ lạc vẫn quanh quẩn trong đầu như cuc, giống như sự kiện kia chỉ phát sinh ngày hôm qua……
Mãi cho đến cửa bị Lôi Thiết Nhĩ túm mở, bọn họ mới biết được chính mình được cứu rồi.
Một khắc kia, cơ hồ không thể dùng lời mà hình dung được!
Bạch Hạo ăn uống no đủ, vừa lòng sờ sờ cái bụng phình, sau đó cười nhìn Lôi Thiết Nhĩ: “Mặc kệ ta có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu khả năng, nhưng mà nếu không có các ngươi, một mình ta cũng không thể làm gì được. Lôi, ngươi không cần phải nghĩ ta quá vĩ đại, ta chỉ là muốn giống ngươi, vì bộ lạc này, vì bằng hữc cùng thân nhân của mình, làm nhiều hơn một chút mà thôi.”
Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, đột nhiên vừa đứng lên, đem Bạch Hạo vây ở trong cánh tay mình: “Hạo Hạo, ta đột nhiên nhớ tới đến…… Ân, đêm qua, ngươi nói sự kiện kia, hiện tại có thể làm sao?”
“Sự kiện kia? Sự kiện nào a?” Bạch Hạo nháy mắt mấy cái, nhanh chóng đỏ mặt lên:“Không được, hiện tại vẫn ban ngày ban mặt đâu…… Không…… Ngô ngô…… Cút ngay, ngươi này…… Ngô a……”
Ban ngày? Ban ngày thì làm sao? Ai quy định loại chuyện này chỉ có thể làm vào buổi tối?
Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy mỹ mãn cắn cắn hoa thần của bạn lữ, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong loại vận động thân mật giữa bạn lữ với nhau này.
***
TAT tiểu kịch trường:
Tây Lợi Á nhìn đến Bạch Hạo có khả năng như vậy, đều là xuyên qua đến mà bản thân lại chỉ biết làm đồ gốm, nung ra chậu bát gì đó, vì thế tâm tình vô cùng kém.
Tây Lợi Á: A Tư Lan, ngươi vì sao yêu ta a?
A Tư Lan:= = ngươi làm sao vậy?
Tây Lợi Á: Ngươi xem Bạch Hạo lợi hại như vậy, ngươi không thích hắn sao?
A Tư Lan:¥%#%#¥…… Ngươi thũng não sao?
Tây Lợi Á: Ta hâm mộ, ghen tị a ! Vì cái gì, này đến tột cùng là vì cái gì !
A Tư Lan:……
Tây Lợi Á: Ngươi không thương ta, ngươi còn nói sẽ theo ta ngắm trăng, ngắm hoa nở hoa rơi, đi xem thuỷ triều balabala…..
A Tư Lan:……
Tây Lợi Á: Ngươi còn nói ngươi…… Ngô ngô…… Chán ghét, để ta nói…… Ân a……hết rồi……
Chương bốn mươi tư : Kiến thiết bộ lạc cùng cầu ngẫu vũ
Khắc Lợi Tư đưa cha mẹ A Phù cùng Lợi Nặc đến, giống cái thú nhân kia ôm A Phù khóc không ngừng, giống đực thú nhân cũng chỉ đứng ở một bên, nhìn Khải Nhĩ trọng thương yên lặng thở dài.
Ba ba Lợi Nặc là hồ tộc, hồ tộc trên đại lục này cũng không phải rất nhiều, bởi vì tại thế giới nhược nhục cường thực này, thân mình hồ tộc có chút hư nhược rồi. Cho nên đại đa số hồ tộc đều thích dựa vào bộ lạc cường đại, hoặc là tự mình tiến vào sống trong bộ lạc cường đại, nếu không thì chính là đem bộ lạc thành lập ở bên cạnh bộ lạc lớn. Bất quá, thú nhân hồ tộc phần lớn đều cao gầy tuấn mỹ, lại thông minh linh hoạt, dược sư trong bộ lạc đại đa số đều là hồ tộc, cho nên mặc kệ là giống cái vẫn là giống đực, cũng rất được hoan nghênh. Hơn nữa, nghe nói Tuyết Lai chính là hồ tộc.
Tuy rằng ba ba Lợi Nặc không cao bằng thú nhân nơi này, không sai biệt lắm cao hai thước, một giống đực có mái tóc dài màu ngân bạch nhìn qua giống như nam nhân vật chính bên trong tiểu thuyết. Tây Lợi Á nhìn người ta, lại nhìn nhà mình hắc tráng mãng hán, có điểm nội ngưu.
Thú nhân giống cái kia khóc xong rồi, ánh mắt sưng đỏ nhìn qua vô cùng đáng thương.
Bạch Hạo nhịn không được khuyên giải an ủi:“Ngài đừng thương tâm, đợi bộ lạc nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, các giống đực lại đi tìm, nhất định có thể đem Lợi Nặc trở về !”
Thú nhân Hồ tộc lắc đầu, ôm bạn lữ của mình vào trong ngực, đối với Bạch Hạo bài trừ vẻ tươi cười: “Cám ơn ngươi, bất quá không cần…… Giống cái bị giống đực bắt đi, sẽ không bị thương tổn, khả năng tối xấu cũng chỉ là bắt đi sinh hài tử, sau đó lại được thả về…… Bất quá chuyện như vậy rất ít. Lợi Nặc…… Chỉ có thể tự cầu phúc, không thể bởi vì hắn là một hài tử, đã để các ngươi bị liên lụy.”
“Không phải là liên lụy!” Bạch Hạo vội vàng giải thích:“Chúng ta cũng không hy vọng chuyện như vậy phát sinh, nhưng nếu đã xảy ra, vậy phải sửa chữa. Chúng ta……”
Thú nhân Hồ tộc làm cái thủ thế, ngăn lại Bạch Hạo lên tiếng:“Cám ơn, bất quá không cần, cùng với đi tìm hắn, để cho người khác bị thương, không bằng để các ngươi xây dựng bộ lạc càng cường đại hơn, như vậy về sau mới không phát sinh loại chuyện tình giống như thế, không phải sao? Hơn nữa, ta nghe Khắc Lợi Tư nói, ngày trước bộ lạc các ngươi bị liệt xỉ bạo long đánh lén, trong bộ lạc chỉ còn giống cái, nhưng không có thương vong gì, đây là một chuyện khiến cho tất cả thú nhân rất cao hứng. Ngươi, là giống cái rất lợi hại, nếu tất cả giống cái đều lợi hại như vậy, như vậy……” Hồ tộc thú nhân dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn. Hắn ôm sát giống cái trong lòng: “Chuyện Lợi Nặc không phải do các ngươi sai, các ngươi không cần tự trách. Năm trước bởi vì rất nhiều sự tình mà chết nhiều giống đực giống cái, đều là bởi vì năng lực của chúng ta không đủ…… Này chẳng trách người khác.”
Bạch Hạo trầm mặc, lời cảnh báo bình thường của thú nhân hồ tộc đập vào trong lòng hắn. Đúng vậy, địa phương này, tuy rằng các thú nhân đều rất cường đại, nhưng sức sản xuất thấp, trình độ cuộc sống của mọi người bấp bênh trong nghèo khó. Thậm chí hàng năm đều phát sinh chuyện trong lúc săn bắn gặp nguy hiểm mà chết đi nhiều thú nhân.
Cùng với lo lắng cho một giống cái, không bằng nghĩ xem làm thế nào để bản thân trở nên cường đại, làm thế nào để bộ lạc bộ lạc trở nên cường đại.
Cha mẹ Lợi Nặc ở trong này hai ngày rồi đi trở về, mụ mụ bọn họ giữ chặt tay A Phù, đôi mắt lại bắt đầu hồng:“A Phù, về sau không cần tùy hứng, tìm người mình thích, hảo hảo sống. Nếu, nếu Lợi Nặc còn có thể trở về……Hai huynh đệ các ngươi hảo hảo sống chung là được rồi.”
A Phù gật gật đầu, lại hồi đầu nhìn nhìn Khải Nhĩ gần nhất tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng đại đa số vẫn là ở trạng thái mê man:“Con lưu lại chiếu cố y, nếu không phải vì cứu con….. ba ba, mụ mụ, các ngươi trở về đi, con ở đây rất tốt, chờ con tìm được bạn lữ, liền dẫn y trở về gặp hai người.”
Hồ tộc thú nhân từ chối thỉnh cầu muốn đưa bọn họ về của Khắc Lợi Tư, tỏ vẻ bản thân có thể mang bạn lữ trở lại bộ lạc an toàn. Y duỗi thân triển khai tứ chi, một ngân hồ xinh đẹp thật lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người, cõng bạn lữ, như tia chớp chạy đi.
Ngày như cũ trôi qua, thời tiết càng ngày càng ấm áp, các thú nhân bắt đầu lo lắng việc dựng nhà ở và gia cố tường thành, Bạch Hạo cùng Tây Lợi Á nghiên cứu tìm tòi một ít hạt giống hoặc rễ cây có khả năng gieo trồng tốt, mang về trong bộ lạc.
Bọn tiểu Âu Cảnh bắt về hùng thỏ đã trưởng thành rất lớn, mỗi ngày nhốt trong lồng, ngủ xong lại ăn, ăn no lại ngủ, thể hình so với hoang dã bên ngoài còn muốn lớn hơn một vòng. Bạch Hạo quyết định năm nay sẽ nuôi nhiều hùng thỏ một chút, sản lượng thịt loại này cũng không thể khinh thường.
Mấy con dê cái vẫn nuôi dùng để lấy sữa vốn đều bị liệt xỉ bạo long cắn chết, bất quá này cũng không đáng giá lo lắng. Chờ bọn họ dựng lại chuồng trại chắc chắn hơn, sẽ vào rừng rậm hoặc thảo nguyên bắt động vật mới trở về là được rồi.
Tường thành còn muốn tiếp tục xây cao hơn dầy hơn, cửa thành cũng phải tính toán một chút dùng loại vật liệu nào mới chắc chắn, ác mộng bị liệt xỉ bạo long tấn công tốt nhất không cần lặp lại.
Bên trong tường thành là phải dựng nhà ở, bên ngoài tường thành lại vô cùng trống trải, là thảo nguyên liên tiếp không nhìn thấy điểm dừng.
Bạch Hạo quyết định khai khẩn toàn bộ đất đai ở hai bên tường thành, sau đó trồng măng trúc, khoai lang, khoai tây cùng một ít loại rau dưa có lá lớn. Vốn hắn còn muốn trồng mấy loại lương thực như cây ngô gì đó để làm mỳ hay bánh, đáng tiếc năm trước không có lưu lại hạt giống, chỉ có thể cố gắng trong năm nay.
Còn có một ít cây ăn quả, thừa dịp vừa đầu xuân nhanh nhanh mang về trong bộ lạc, ở trước mỗi nhà trồng hai cây, đến mùa thu có thể có hoa quả ngon để ăn.
Có thú nhân ra ngoài săn thú kiếm trở về không ít trứng chim, nói là tìm thấy ở bên một hồ nước lớn. Thú nhân rất ít ăn trứng chim, chỉ có Tây Lợi Á cùng Bạch Hạo ngẫu nhiên ăn một lần. Bất quá, có trứng chim, là có thể ấp ra chim non để nuôi.
Tây Lợi Á bắt tay vào tính toán từ khi trứng nở thành gà, gà lại đẻ trứng, trứng gà, gà đẻ trứng, vô cùng vô tận vần đến tột cùng bao nhiêu ngày.
Bởi vì tiết trời đã có chút ấm lại, Kiệt Sâm bắt đầu trù bị chuyện dựng nhà mới. Y tính đợi đến khi dựng xong nhà mới liền mang cả nhà trở về, dù sao cứ ở nhà người khác, bản thân cũng không thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Hạo cùng Lôi Thiết Nhĩ ngược lại là ở trong nhà Kiệt Sâm, bởi vì một gian phòng khác cũng có giường sưởi dùng để ấp trứng chim. Biện pháp này Bạch Hạo mới chỉ nhìn thấy trên ti vi, đến tột cùng có thể ấp nở thành chim non hay không hắn cũng không biết, dù sao mặc kệ thế nào trước cứ thử xem.
Tây Lợi Á đối chuyện này có vẻ để bụng, mỗi ngày vừa mở mắt ra chuyện thứ nhất chính là chạy tới đem từng cái trứng lên ủ ấm một chút, làm cho bên trong đều được sưởi ấm, sau đó trong miệng nói mấy lời linh tinh như chim nhỏ chim nhỏ, mau ra đây.
Tiểu hài tử trong bộ lại bắt đầu tự phát rèn luyện, các giống cái cũng sẽ bài trừ thời gian đến tham gia một chút. Mỗi người đều muốn cố gắng để bản thân càng ngày càng trở nên khoẻ mạnh hơn. Như vậy, cho dù gặp được nguy hiểm nào, tối thiểu thân thể sẽ không là trướng ngại cho bản thân.
Bạch Hạo cũng mỗi ngày bận rộn xoay quanh, có thú nhân tìm thấy thực vật ăn được vào mùa xuân đã phát triển tươi tốt, đều lấy tới hỏi Bạch Hạo có thể trồng được hay không; Hoặc là bọn họ sẽ bắt một ít tiểu động vật để nuôi trong chuồng, cũng không quản những vật nhỏ này có thể hoà thuận ở chung hay không; Thậm chí có người ở trong sông mò lấy một đám cá nhỏ đặt trong hang nước, hy vọng qua vài ngày có thể ăn cá lớn……
Bạch Hạo an bài người ở ngoài tường thành đào hà đạo rộng năm thước sâu ba thước, sau đó phần đất phía bên ngoài hà đạo đều khai khẩn, biến thành từng khối từng khối ruộng. Sau đó lấy khoai lang, khoai sọ mà các nhà thu được, dùng dao nhỏ chia thành tiểu khối, chôn xuống.
Hà đạo từng ngày nhanh chóng hình thành, một đám đại hình dã thú tứ chi vung lên tán loạn đào đất, chỉ cần mười ngày, liền cùng sông nhỏ phía xa không sai biệt lắm.
Nước sông được dẫn vào vòng quanh hơn một nửa bộ lạc, rồi lại được dẫn trở về nguồn. Nước thanh lương trong vắt mang theo một đám cá nhỏ bơi qua bơi lại. Bạch Hạo thậm chí còn để người ta đào một con kênh nhỏ sâu hai mét chạy ngang qua bộ lạc, hai bên dùng đá tảng đắp chắc chắn, làm cho nước sông chảy qua toàn bộ bộ lạc. Như vậy khi múc nước giặt quần áo, sẽ không phải đi xa.
Một đám người bận rộn suốt hai tháng, trong bộ lạc được bố trí đổi mới hoàn toàn.
Nhà ở bằng đá cao lớn thẳng tắp chỉnh tề, phía trước mỗi nhà đều trồng mấy loại cây ăn quả, phía sau là chuồng nuôi thỏ, nuôi mấy con tiểu hùng thỏ.
Con kênh nhỏ sáng lấp lánh như một cái dây lưng màu bạc, chảy qua trong bộ lạc, ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước. Quảng trường bộ lạc bị con kênh phân làm hai, Tây Lợi Á quấn quít lấy A Tư Lan bắt y ở giữa quảng trường dựng một tiểu đình, dùng thú cốt làm cột, mái đình lợp bằng da thú cùng mai thú, ở giữa đình, phía trên con kênh đặt một phiến đá, trên phiến đá đặt một mai rùa lớn không biết lấy từ đâu ra làm thành cái bàn.
Vì thế nơi này biến thành địa phương được các giống cái thích nhất, nhất là khi tiết trời quá nóng, ngồi ở trên phiến đá, ăn hoa quả được ngâm trong nước lạnh, rất thỏa mãn.
Chuồng nuôi dê đã được dựng hảo dựa vào núi, bên trong giống như vườn bách thú, dùng nhánh cây và tảng đá chia thành từng ô, mỗi ô nuôi một loại động vật khác nhau.
Trứng chim được Tây Lợi Á chiếu cố hơn hai mươi ngày, rốt cục nở ra chim non, bất quá tỉ lệ sống sót không cao lắm, chỉ có hơn mười con chim mỏ nhọn cùng hai mươi con nhìn giống như con vịt.
Mặc kệ nói như thế nào, có cũng so với không có cường.
Tiểu động vật lông xù kia trở thành sủng vật mà tiểu hài tử thích nhất, mỗi ngày nơi nơi chạy, bắt sâu nhỏ về đút cho gà con vịt con ăn.
Thời điểm thế giới này tối tốt đẹp, hào quang lấp lánh, là khi trong bộ lạc liên tiếp truyền ra tin vui có giống cái mang thai.
Lôi Thiết Nhĩ cùng Đạt Khắc tư quả thực nhạc điên rồi!
Năm giống cái mang thai a, bao gồm cả Tuyết Lai vẫn không thể có hài tử!
Đây là lần đầu tiên trong bộ lạc có nhiều giống cái mang thai như vậy ! !
Các thú nhân cốt cục có thể nghỉ ngơi một chút, ở trên quảng trường vừa múa vừa hát để chúc mừng thời khắc tốt đẹp. Lôi Thiết Nhĩ còn mượn cơ hội này tiếp tục cử hành nghi thức kết bạn lữ cùng Bạch Hạo.
Bạch Hạo vốn nghĩ đến chính là hai người tay trong tay đi qua đi lại một chút thôi, ai biết Lôi Thiết Nhĩ biến thành thú hình, đứng đối diện Bạch Hạo cọ đến cọ đi, lại lắc lắc bộ lông xù, lại vươn vai, muốn làm nửa ngày, Bạch Hạo mới ở dưới sự giải thích của Tuyết Lai hiểu được, người kia đang nhảy cầu ngẫu vũ đâu! Tuy rằng mỗi giống đực khi tìm được bạn lữ đều sẽ nhảy cầu ngẫu vũ, nhưng mà Tuyết Lai lại tỏ vẻ Lôi Thiết Nhĩ bởi vì quá mức kích động, cho nên kỹ thuật nhảy thật sự rất khó coi.
Nhìn mọi người chung quanh hi hi ha ha xem náo nhiệt, Bạch Hạo vô lực ô mặt: Này đến tột cùng là có bao nhiêu dọa người a kính nhờ đừng nhảy nữa được không.
Chương bốn mươi lăm : Cháy rừng [ nhất ]
Mùa xuân, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Mỗi ngày sáng sớm, đều nghe được tiếng chim hót, thanh thanh thúy thúy.
Động vật trên thảo nguyên cũng đông dần lên, Bạch Hạo sợ chúng nó đến cắn phá vườn rau vừa mới nhú mầm, trong một ngày liền đem toàn bộ đất trồng rau vây lại.
Gà con cùng vịt con cũng đã thay lông, từ bộ lông nhung mao thay đổi thành lông chim sặc sỡ.
Tây Lợi Á vì phòng ngừa chim chóc chưa dưỡng quen sẽ bay đi mất, ngoan tâm, dùng dao găm của Bạch Hạo cắt cụt hết số lông vừa mọc ra của mấy con chim nhỏ, kết quả làm hại bọn nhỏ đều thương tâm, vài ngày không đại để ý đến hắn. Làm hại Tây Lợi Á tận tình khuyên bảo giải thích nửa ngày, mới lại được tiểu bằng hữu thân cận.
Trong bộ lạc, một bộ phận tiểu thú nhân đã có thể theo ba ba vào rừng rậm đi săn, Bối Á Đặc cũng là một trong số đó.
Mỗi ngày, thời điểm sáng sớm Bối Á Đặc đi, tiểu Âu Cảnh thực luyến tiếc, đứng ở cửa lưu luyến chia tay; Đợi Bối Á Đặc thắng lợi trở về, tiểu hài tử liền cao hứng vừa ôm vừa nhảy, giống như con mồi kia là do chính mình săn được mang về.
Một trận mưa xuân qua đi, nấm cùng măng non trong rừng rậm bắt đầu nhú lên, Bạch Hạo cảm thấy bản thân giống hệt cô giáo chủ nhiệm, vai mang ba lô dẫn theo một đoàn giống cái ở bìa rừng vừa đi vừa ngắm cảnh, kiếm mấy cái nấm, măng non, hay mộc nhĩ gì đó, bận rộn đến bất diệc nhạc hồ.
Măng non chẻ nhỏ cùng mộc nhĩ đem đi phơi nắng, nấm thì lấy dây xâu lại treo trên mái hiên, thời điểm muốn ăn chỉ cần trực tiếp ngắt xuống, rất tiện lợi.
Tuyết Lai có bầu, Đạt Khắc Tư mỗi ngày giống như chuẩn ba ba hưng phấn quá độ, ăn sợ lạnh, mặc sợ không đủ, sợ thiếu ngủ không tốt. Sau đó không ngừng chạy tới hỏi Bạch Hạo phải làm như thế nào, phải làm sao bây giờ, khiến cho Bạch Hạo vô cùng buồn bực. Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Bản thân vẫn là nam nhân chưa từng sinh tiểu oa nhi, hắn làm sao biết người mang thai phải chú ý những cái gì a? Nhưng là nhìn đến ánh mắt sáng long lanh của Đạt Khắc Tư, Bạch Hạo lại ngượng ngùng nói ta không biết, vì thế hố hố ba ba (hàm hồ) nói:“Đừng đứng ngoài gió, coi trừng lạnh, nhất định phải ăn uống đầy đủ, cần phải vận động nhiều một chút, đừng để hắn tâm tình không tốt…… Tóm lại, chính là như vậy.”
Đạt Khắc Tư giống như nhận được thánh chỉ, về nhà liền đem Tuyết Lai đặt trên giường, kéo lò sưởi lại gần, không chuẩn làm cái này, không chuẩn làm cái kia, Tuyết Lai muốn rửa mặt, Đạt Khắc Tư nhanh chóng chạy tới, tự hầu hạ thân ái nhà mình, rửa mặt, lau người tuyệt đối nghĩa bất dung từ. (việc nghĩa không từ chối)
Ngay từ đầu Tuyết Lai còn cảm thấy mới mẻ, ngoan ngoãn để cho bạn lữ hầu hạ, nhưng mà không quá vài ngày thấy chán, cuối cùng cực không kiên nhẫn đem đại gia khoả kia đuổi đi săn thú, sau đó chính mình chậm rì rì đi đến trên quảng trường, bọc da thú phơi nắng.
Bạch Hạo mỗi ngày chạy lên núi rồi lại chạy vào rừng, tìm thấy không ít các loại rau có thể ăn được, thậm chí còn phát hiện một đống bí đỏ lớn nhỏ tại khe núi, không biết là lúc nào bị tiểu động vật tha đến nơi này, ăn không hết liền để mọc mầm.
Bạch Hạo thật cẩn thận đem những mầm bí đỏ cùng những hạt giống chưa nảy mầm đều đem về, trồng ở phía sau nhà, lòng tràn đầy chờ mong đợi đến mùa thu có thể ăn bí đỏ chưng ngọt ngào hương vị.
Gà con cùng vịt con do Tây Lợi Á nuôi rất mau lớn, mỗi ngày được ăn rất nhiều sâu béo mập cùng cá nhỏ, lại không cần bay nhảy khắp nơi, cho nên con nào cũng phì đô đô, Tây Lợi Á nhìn mà hai mắt mạo lục quang, hận không thể lập tức bắt lấy một con đem đun canh, cho thêm vài cái nấm, thực mỹ vị…… Đương nhiên, này chỉ là tưởng tượng, có một đám hài tử mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đâu, còn kém chưa có đánh số cho đám gà vịt kia.
Tú tài hậu sản thân thể đều khôi phục tốt lắm, không có việc gì liền ôm lưỡng nhục đoàn tử đi ra ngoài khoe. Hai tiểu oa nhi tuy rằng sớm đã được đặt tên, nhưng tú tài không muốn gọi, người Trung Quốc có thói quen đặt nhũ danh cho hài tử, gọi bằng nhũ danh mới có vẻ thân thiết.
Vì thế hai oa nhi một người tên là Cẩu đản một người tên là Cẩu thặng, đáng thương ba ba của chúng còn tưởng cái tên này thực khả ái, vì thế liền ngầm đồng ý, khiến cho người nêu ra mấy cái tên này là Tây Lợi Á nghẹn cười một thời gian.
Mùa xuân chỉ có hai tháng, rất nhanh liền trôi qua.
Nhóm giống cái mang thai thân hình nổi rõ, hơn nữa bắt đầu không chịu nổi nóng bức, hoàn hảo trong bộ lạc có một con kênh dẫn nước, dùng cho bọn họ hạ nhiệt độ.
Gần đây cái nóng của mùa hè liền ra sức triển khai uy lực của nó, hoả cầu vĩ đại không chút lưu tình thiêu đốt toàn bộ đại địa, các thú nhân vốn không chịu nổi nhiệt độ cao, nóng bức mùa hè đối bọn họ mà nói quả thực chính là một loại khổ hình. Vì thế sau khi trải qua sáng sớm thanh lương, mấy đại gia hoả này đều lười biếng ngâm mình trong con kênh nhỏ, từ rất xa nhìn lại giống như những chiếc há cảo được xếp ngay ngắn. Hai bên con kênh được Bạch Hạo cho trồng nhiều loại cây ăn quả, cho nên nơi này trở thành một thắng cảnh nghỉ hè không tệ.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian